Khát
vọng về dân chủ và công bằng vốn nung nấu từ lâu trong lịch sử loài
người. Có dân chủ mới thực hiện được công bằng, đồng thời công bằng là
thước đo của dân chủ và tiến bộ xã hội. Điểm quy chiếu để kiểm nhận về
công bằng và dân chủ mà một xã hội đạt được thường tìm thấy dễ dàng
trong pháp luật. Cũng qua sự hiểu biết của người dân về pháp luật và
việc thực hiện pháp luật, người ta có thể kiểm định về trình độ văn minh
của một xã hội. Khi chúng ta đang phấn đấu cho một xã hội công bằng,
dân chủ và văn minh thì cần phải tường minh về những vấn đề đó.
Nói
đó là khát vọng đã nung nấu từ lâu vì những hưng vong, thành bại của
mọi triều đại, mọi thể chế trải qua mọi cuộc "tranh bá, đồ vương" đều có
thể tìm dấu ấn của tư duy loài người xoay quanh chuyện này. Xin được
dẫn dắt bài báo Tết này bằng chuyện bên Tàu.
Quản
Trọng, người đã làm cho nước Tề thành "bá" từ sáu thế kỷ trước công
nguyên đã từng khẳng định: "Pháp [luật] là cái quy tắc của thiên hạ…
Quan sai khiến dân mà có pháp [luật] thì dân theo, không có pháp [luật]
thì dân dừng lại. Dân lấy pháp [luật] chống nhau với quan. Người dưới
lấy pháp [luật] phục vụ người trên, cho nên bọn dối trá không thể lừa
chủ, bọn ghen ghét không thể có cái bụng kẻ giặc, bọn xu nịnh không thể
khoe cái khéo, ngoài ngàn dặm không dám làm điều trái" (Quản Tử. Quyển
21). Chính vì lẽ đó mà phái pháp gia bị phái nho gia vốn chủ trương "đức
tri" "nhân tri"chống lại kịch liệt. Khổng Tử nói: "sở dĩ dân có thể tôn
quý người sang, người sang nhờ thế giữ gìn được cơ nghiệp mình. Người
sang người hèn không lẫn lộn, cái đó gọi là pháp độ… Nay bỏ pháp độ này
mà làm cái vạc ghi pháp luật, thì dân chỉ biết cái vạc lấy gì để tôn quý
(người sang) ? Người sang còn có cơ nghiệp nào để giữ Người sang kẻ hèn
không có trên dưới, lấy gì để làm thành nước?" (Tả truyện. Quyển 26).
Thì
ra, ẩn đằng sau những lập luận của ngôn từ là cái lợi ích cụ thể, là
"cái ghế" của người đang nắm quyền lực! Nhân trị, đức trị hay "pháp độ"
thực chất là công cụ của kẻ đang nắm được quyền lực muốn duy trì hiện
trạng của sự bất công, phân biệt kẻ sang, người hèn, bắt "người hèn" sợ
uy lực và khuất phúc "kẻ sang". Vì thế phải dùng cái "nhân” , cái "đức”
của người cẩm quyền để giáo hoá và trị dân, bằng sự áp đặt ý chí của kẻ
có quyền buộc thần dân phải tuân theo, không thể dùng pháp luật vì sợ
dân có thể dùng ngay pháp luật để chống lại mình.
"Nhân
tri', " đức tri" chẳng qua là sự tuỳ tiện của người có quyền. May mắn
mà người cầm quyền có "đức", có "nhân" thì dân được nhờ. Vô phúc vớ được
kẻ hôn quân, tên bạo chúa thì dân đành chịu vậy. Mà trò đời, đã nắm
được quyền thì muốn giữ riệt lấy quyền ấy, mấy ai mà chịu "từ chức",
“nhường ngôi”! ấy thế nhưng, nhìn lại lịch sử của đất nước từng là quê
hương của "pháp gia" hay "nho gia" ấy, người ta nghiệm ra rằng, trong
các cuộc "tranh bá, đồ vương”, những nước cố giữ lấy "pháp độ" thì sớm
suy vong còn những nước chịu theo “pháp tri" thì hùng cường lên để có
thể thôn tính các nước khác!
Cũng
trên quê hương của những "pháp gia” và "nho gia" ấy, lịch sử dường như
lặp lại. Người ta bắt gặp những vấn đề mà loài người đã từng biết đến từ
rất lâu song đã bị chìm đi trong một mớ hỗn độn những giáo điều mới một
thời thống trị đời sống tinh thần xã hội nay đang được xáo xới lại một
cách quyết liệt. Người ta dám mạnh dạn lật lại vấn đề, không câu nệ và
dứt khoát vứt bỏ những ràng buộc của những công thức đã từng kìm hãm sự
phát triển, trở lại với những thành tựu đánh dấu những cột mốc của nền
văn minh mà loài người đã tạo ra. Có thể nói, đó là một đột phá về lý
luận để mở đường cho đất nước này "tiến cùng thời đại'?
Giờ
đây, người ta đang đặt lại vấn đề về pháp trị hay nhân trị, đức trị.
Vấn đề mà hơn hai nghìn ba trăm năm về trước, Hàn Phi - nhà tư tưởng cổ
đại của họ đã từng nêu lên: "Pháp luật không hùa theo người sang. Sợi
dây dọi không uốn mình theo cây gỗ cong. Khi đã thi hành pháp luật thì
kẻ khôn cũng không thể từ, kẻ dũng cũng không dám tranh. Trừng trị cái
sai không tránh kẻ đại thần, thưởng cái đúng không bỏ sót kẻ thất phu.
Cho nên điều sửa chữa được sự sai lầm của người trên, trị được cái gian
của kẻ dưới, trừ được loạn, sửa được điều sai, thống nhất đường lối của
dân không gì bằng pháp luật" (Hàn Phi Tử. Quyển 2. Thiên VI) Chúng ta cứ
ngỡ như nhà tư tưởng cổ đại đó nói với người đương thời của xã hội
Trung Quốc trong thế kỷ XXI !
Dùng
pháp luật theo Hàn Phi Tử: “… điều sửa chữa được sự sai lầm của người
trên, trị được cái gian của kẻ dưới, thống nhất đường lối của dân không
gì bằng pháp luật"
Mà
quả như vậy, chẳng là vừa rồi, ông Hồ Cẩm Đào đưa ra thông điệp: "Khi
làm việc phải theo Hiến pháp, mục đích của việc đó là đem lại cuộc sống
tốt đẹp cho nhân dân"1 để khẳng định lại quan điểm về "thúc
đẩy” việc chế độ hoá, quy phạm hoá và trình tự hoá nền dân chủ XHCN, bảo
đảm cho nhân dân làm chủ, quán triệt phương châm cơ bản dựa vào pháp
luật để quản lý đất nước, nâng cao trình độ cầm quyền theo pháp luật.
Thoạt nghe cứ tưởng, dường như ông Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc,
Chủ tịch nước CHND Trung Hoa khẳng định lại luận điểm "thống nhất đường
lối của dân không gì bằng pháp luật" mà nhà tư tưởng của thời Xuân Thu
Chiến Quốc ở nước ông đã từng nêu!
Chỉ
có điều, Hàn Phi vốn là người dám nhìn thẳng vào sự thật với tất cả sự
tàn nhẫn của nó, ông ta biết chắc rằng nói ra để chết chứ không phải để
sống! Mà quả vậy, Tần Thuỷ Hoàng đọc tác phẩm của Hàn Phi đã nói: "Ta
được làm bạn với con người này thì có chết cũng không uổng”, nhưng rồi
chính Hàn Phi bị bức phải uống thuộc độc để chết trong ngục của nước
Tần. Chính Hàn Phi đã thổ lộ tâm sự đó trong "Nỗi phẫn uất của con người
cô độc" để phân tích rõ về cái kết cục tất yếu mà mình phải hứng chịu
vì "Kẻ sĩ biết đề cao pháp luật và thuật trí nước nắm lấy cái thế có năm
cái thua: ở xa và không thân nhà vua, mới đến, nói trái ý nhà vua, bị
coi khinh, đơn độc “? Vì thế, "những kẻ sĩ có trí và có thuật biết đề
cao pháp luật và những bọn hiện đang cầm quyền là những kẻ thù của nhau
không thể cùng chung sống. Khi những bọn cầm quyền nắm lấy việc thì bên
ngoài cũng như bên trong chỉ lo mưu lợi riêng mà thôi… những kẻ soi sáng
pháp luật làm trái ý nhà vua nếu không bị quan lại giết ắt cũng bị
thanh kiếm riêng giết vậy" (Hàn Phi Tử. Quyển IV Thiên XI: Cô phẫn).
Đừng
quên rằng thời kỳ chống "hữu phái" và "đại cách mạng văn hoá vô sản"
diễn ra trên quê hương của nhà tư tưởng cổ đại hơn 2000 năm sau đã có
đến hơn 550.000 "kẻ sĩ” các loại bị bắt và đưa đi đày! Thế thì chẳng
phải là lịch sử đã lặp lại đó sao? Mà lặp lại trong cái bối cảnh văn
minh, hiện đại hơn và cũng tàn nhẫn, thảm khốc hơn đó sao?
Nói
đúng ra, biện chứng của lịch sử đã đẩy tới những sự trùng lặp của sự
kiện ở cùng một toạ độ song nằm trên một vòng xoáy trôn ốc mới của sự
vận động lịch sử. Với bài học kinh nghiệm phải trả bằng cái giá của hàng
chục triệu sinh mạng, trong đó không hiếm những "khai quốc công thần”,
những anh hùng của cuộc vạn lý trướng chinh, những trí thức, danh nhân
tầm cỡ mà những hậu duệ của Quản Trọng, Hàn Phi, Khổng Tử… đang dấn thân
vào sự nghiệp cải cách, mở cửa trong công cuộc "xây dựng CNXH mang màu
sắc Trung Quốc” . Phải chăng cũng từ bài học mà học phí phải trả bằng
máu, và bằng cái màu sắc Trung Quốc rất linh hoạt và khôn ngoan đó, mà
ngày nay, trên quê hương của cụ Khổng, người ta đã thật sòng phẳng khi
dám nói ra cái điều vốn bị xem là cấm kỵ: "Thống nhất tư tưởng của toàn
dân vào tư tưởng của một người là điều bi thảm”. Cách mạng văn hoá là
một minh chứng lịch sử cay đắng của Trung Quốc. Một người sai, cả đất
nước bị đe doạ. Do đó, cần đa nguyên về tư tưởng”2.
Chính
từ bài học xương máu thảm khốc đó mà Đại hội XVI của Đảng Cộng sản
Trung Quốc đã ra Nghị quyết phải thực hiện "chế độ hoá và quy phạm hoá”?
Vì thế phải thông qua việc sửa đổi Hiến pháp cũng như việc định ra luật
pháp mà ổn định và phát triển. "Điều này cho phép giảm bớt uy quyền của
cá nhân, đề cao uy quyền của chế độ và luật pháp, chuyển dần từ chế độ
nhân tri sang chế độ pháp trị”3. Giờ đây, người ta đang cố
gắng xây dựng một nhà nước pháp quyền gắn liền với xã hội dân sự, việc
mà chúng ta cũng đang cố gắng làm. Chỉ có điều, chúng ta nói nhiều về
nhà nước pháp quyền nhưng lại có phần nào còn e dè về xã hội dân sự, ấy
vậy mà, xã hội dân sự và nhà nước pháp quyền gắn với nhau như bóng với
hình. Hơn nữa, cái ý tưởng về "xã hội dân sự” vốn đã được ấp ủ từ lâu,
rất lâu trong khát vọng của con người! Trong lịch sử loài người, quyền
con người và quyền công dân là những vấn đề có ý nghĩa bức xúc về thực
tiễn cũng như về lý luận, vì, như J.J Rosseau, nhà tư tưởng của thế kỷ
khai sáng đã nói: "Con người sinh ra đã là tự do, vậy mà ở khắp mọi nơi
con người lại bị cùm kẹp?” Từ khi cuốn "Khế ước xã hội" của Rousseau ra
đời, trong tư duy của loài người, quyền lực dường như vô hạn của vua,
chúa đã bị hạ bệ với việc khẳng định quyền của dân, quyền phải xuất phát
từ dân, nhà nước được xem như là người ký hợp đồng với quốc dân.
Ấy
thế nhưng, nhìn trong toàn bộ lịch sử của loài người, "Nhà nước chứa
một dấu ngoặc đơn của lịch sử” như tên gọi của một cuốn sách xuất bản
vào cuối thế kỷ XX. Vì rằng, xã hội loài người đã trải qua hàng triệu
năm, song Nhà nước thì mới xuất hiện chỉ có 6000 năm, và rồi như tiên
đoán của C.Mác, với tiến trình lịch sử, nhà nước rồi sẽ tiêu vong còn xã
hội loài người sẽ tiếp tục tồn tại và phát triển!
Học
thuyết về Nhà nước pháp quyền ra đời từ thế kỷ XIX với một quá trình
thăng trầm, thậm chí có lúc bị quên lãng trong một thời gian dài. Ở
những nước theo CNXH, người ta không nói đến nhà nước pháp quyền mà chỉ
nói đến nhà nước chuyên chính vô sản, cho đến 1988, với "Perestroika”, ở
Liên Xô mới bắt đầu nói đến khái niệm "Nhà nước pháp quyền XHCN" mà
ngày nay chúng ta đang dùng! Để giúp xác định tính chất của Nhà nước
pháp quyền XHCN này do dân làm chủ, người ta thêm vào cụm từ "của dân,
do dân và vì dân”4.
Vấn
đề cơ bản nhất của nhà nước pháp quyền là pháp quyền ở trên nhà nước.
Trong Nhà nước của pháp quyền đó, phải được tổ chức theo nguyên tắc “tam
quyền phân lập" để kiểm tra nhau, cơ quan nhà nước và công chức chỉ làm
được những điều luật pháp cho phép còn dân thì được phép làm tất cả
những điều gì mà luật pháp không cấm, và để đảm bảo dân uỷ quyền mà
không mất quyền thì công việc của nhà nước và các cơ quan công quyền
phải công khai và minh bạch trước dân, dân có quyền tham gia vào việc
hoạch định pháp luật, giám sát và kiểm soát…
Thoạt
đầu, ý tưởng về "xã hội dân sự “ và "xã hội công dân" gần như đồng
nhất, nhưng dần dần hai khái niệm ấy tách khỏi nhau vì trong tiến trình
phát triển, người ta ngày càng thấy rõ là người công dân đồng thời cũng
là con người với tất cả những đặc tính phong phú của nó. Cho nên, không
thể quy toàn bộ tính phong phú ấy vào trong khái niệm "công dân”?
Xã
hội dân sự là đối tác bình đẳng của nhà nước chứ không phải là cái đuôi
của Nhà nước, về thực chất là tạo điều kiện để người dân thực sự tham
gia vào việc hoạch định, thực hiện chính sách và giám sát nhà nước, thực
hiện phản biện xã hội đối với Nhà nước, kể cả đối với phẩm chất và hành
vi của viên chức Nhà nước.
Cùng
với sự phát triển của kinh tế, văn hoá, xã hội… vai trò của cá nhân
ngày càng được nổi bật, ngày càng được tôn trọng. Theo đó, vai trò của
xã hội dân sự càng được xác lập, đặc biệt là từ thập kỷ 70 của thế kỷ XX
trở đi. Xã hội dân sự nổi bật lên với nhiều tác dụng nhưng tóm tắt lại,
điều quan trọng nhất cần hiểu rõ, thì đó chính là đối tác bình đẳng của
Nhà nước không phải là cái đuôi của Nhà nước. Nó giữ vai trò là đối
quyền của quyền lực Nhà nước mà về thực chất là tạo điều kiện để người
dân thực sự tham gia vào việc hoạch định, thực hiện và giám sát các chủ
trương và chính sách của Nhà nước, thực hiện trách nhiệm phản biện xã
hội đối Nhà nước, kể cả phẩm chất và hành vi của viên chức Nhà nước. Chỉ
riêng với nét tóm tắt ấy cũng thấy là, để thực hiện vai trò làm chủ của
người dân, thì tổ chức tốt xã hội dân sự sẽ là một đảm bảo quan trọng
và thiết thực cho hoạt động ấy. Khi mà chúng ta đang chứng kiến nhiều tổ
chức, đoàn thể quần chúng đã không phát huy được vai trò vì gần như bị
"Nhà nước hoá" tất cả thì đã đến lúc vấn đề "xã hội dân sự”, một đặc
điểm của xã hội hiện đại và văn minh, cần được đặt ra một cách nghiêm
túc cùng với việc đẩy mạnh xây dựng Nhà nước pháp quyền XHCN của dân, do
dân và vì dân. Trước mắt, công việc này chắc sẽ có tác dụng trực tiếp
và lâu dài đến việc việc chống "quốc nạn" tham nhũng đang là bức xúc của
mọi người dân.
Xã
hội công bằng, dân chủ và văn minh mà chúng ta đang hướng tới cần phải
xây dựng trên nền tảng vững vàng của nhà nước pháp quyền và xã hội dân
sự.
1. Chính sách phát triển kinh tế, Kinh nghiệm và bài học của Trung Quốc, Nxb Giao thông vận tải. 2004. Tập II.
2. Chính sách phát triển kinh tế, Kinh nghiệm bài học của Trung Quốc, Sđđ. tr. 235.
3. Sđd, tr. 256.
4. Câu này vốn là ý tưởng của A.Lincoln, tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ, nằm trong diễn văn của ông đọc tại Gettysburg năm 1983. |
No comments:
Post a Comment