Nguyễn
Khánh Trung
Giáo
dục là một con đường đưa trẻ vào xã hội, đóng dấu ấn sâu đậm trên nhân cách của
trẻ, nói rộng ra, giáo dục làm nên chất lượng nguồn nhân lực của một quốc gia,
quyết định mức độ phát triển và thịnh vượng của quốc gia đó.
Đích đến
Con
đường đó sẽ rõ ràng thông thoáng, đầy tiếng ca hát, tiếng nói tiếng cười của
khách bộ hành và các hướng đạo (học sinh và giáo viên) khi đích đến được xác định
rõ ràng, đầy thuyết phục, diễn tả đúc kết được ý nguyện của mọi người, phù hợp
với thời cuộc, trong đó lợi ích của những người cầm lái, của các giáo viên, nhất
là của học sinh và đằng sau đó là phụ huynh gặp nhau, thống nhất với nhau để rồi
cùng nhìn về một hướng.
Còn
khi người dẫn đầu khăng khăng tự xác định mục tiêu dựa trên ý muốn chủ quan và
lợi ích của riêng mình, bất chấp nó thế nào, bất chấp số đông còn lại đang bước
đi có muốn hay không, cố lùa ép mọi người bước đi, lúc đó những cá nhân vốn là
những nhân vị tự do đang bước đi trên đường sẽ không còn là mình nữa, những bước
đi sẽ gượng ép, thụ động, vô định, và buồn chán, riết, rồi những cá nhân đó sẽ
tựa như những con cừu trong đàn cừu lầm lủi bước đi theo ý muốn của chủ, chứ
nói gì đến chuyện khai phóng, sáng tạo hay phát triển ! Bourdieu nói, hành
động giáo dục kiểu đó là hành động bạo lực biểu trưng.
Chuyện đánh giá
Khi
có được đích đến rõ và thuyết phục, những người tổ chức và những hướng đạo sẽ
chỉ cho học sinh trong lớp mà mình dẫn dắt đích đến xa (mục tiêu giáo dục phổ
thông quốc gia, khi học sinh tốt nghiệp lớp 9 chẳng hạn) và gần, tựa như cắm những
cột mốc cụ thể trên đường đi ( mục tiêu của môn học, của học kỳ và năm học) để
các trẻ dễ nhìn thấy.
Trong
nhóm mà mình dẫn dắt, chắc chắn sẽ có trẻ đi nhanh, có trẻ đi chậm, có trẻ đầy
năng lượng nhưng cũng có trẻ ốm yếu, hay mệt mỏi … vì mỗi
con trẻ là mỗi bản thể duy biệt nên người hướng đạo phải tùy đó để kèm, để động
viên đặc biệt đối với những trẻ yếu, có vấn đề. Đây mới là sứ mệnh chân chính của dạy kèm của các giáo viên, chứ không
phải dạy để kiếm thêm thu nhập bên ngoài trường !