Cẩm Nhung
Susan là bạn của gia đình tôi ở Mỹ. Có một thời gian quá bận rộn, Susan
nhờ tôi chở con trai bà, David, tới lớp tennis. Những lần tiếp xúc ngắn chỉ 20
phút lái xe chở David tới trung tâm tennis, tôi rất ngạc nhiên vì cậu bé 10
tuổi này ăn nói chững chạc, chào hỏi, cảm ơn, hỏi tôi nhiều chuyện và có những
quan điểm riêng mà cậu ấy không ngại ngần bộc lộ, khi chia sẻ về các môn học
hay về các nước cậu ấy đã đi qua.
Một lần tôi tới
chơi nhà Susan, đang ngồi nói chuyện thì Susan có điện thoại. “David để quên
cuốn vở bài tập ở nhà. Nó nhờ tôi mang tới trường cho nó”. Rồi Susan hỏi tôi có
muốn cùng bà đi bộ tới trường của David không. “Trường cách đây bao xa?”, tôi
hỏi. “Đi bộ mất khoảng 20 phút”.
Trên đường đi,
tôi hỏi Susan: “Tôi chắc chắn rằng David là một đứa bé rất tự tin và tự lập.
Nhưng bà có nghĩ rằng giúp đỡ nó như thế này thì có chiều nó quá không?”. Susan
trả lời: “David là một đứa trẻ ngoan. Hôm nay nó quên cuốn vở, tôi cũng đang
rỗi rãi thì tôi sẽ mang tới cho nó”. “Nhưng bà có nghĩ rằng làm như vậy nó sẽ ỷ
lại không?” “Không, chúng ta ai chẳng có lần quên cái này cái kia. Tôi dám chắc
rằng David chẳng muốn bị quên vở tí nào”.