Ngô Di Lân
Có 8 năm ở Việt Nam và 10 năm ở nước ngoài, trải nghiệm 5 nền giáo dục, cháu thấy cách dạy của chúng ta vẫn là thầy đọc, trò chép, sách giáo khoa là chân lý.
Kính gửi Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo,
Phải đảm đương trọng trách xây dựng và phát triển ngành giáo dục cho
nước nhà "vì lợi ích trăm năm trồng người", có lẽ Bộ trưởng sẽ không có
thời gian để đọc bức thư này, càng không thấy cần dành thời gian để trả
lời nó, nhất là những ý tưởng trong bức thư này không có gì quá mới mẻ.
Tuy nhiên, cũng như bao thanh niên yêu nước khác, với mong muốn xây
dựng một thế hệ trẻ vững mạnh hơn và một nước Việt Nam có thể "sánh vai
với các cường quốc năm châu", cháu vẫn thấy mình có trách nhiệm không
thể chối bỏ, phải gửi bức thư này cho Bộ trưởng. Hy vọng một ngày nào
đấy, những lời kêu gọi trong lá thư này sẽ trở thành hiện thực.
Sự thật không thể chối cãi đó là
trong thời buổi hiện nay, đại bộ phận học sinh, sinh viên Việt Nam vẫn
chưa thể đuổi kịp bạn bè ở các nước phát triển, mà sau
đây cháu xin gọi tắt là bạn bè "quốc tế". Chúng ta có thể viện dẫn ra
một loạt các huy chương Olympics quốc tế, các con số cao chót vót về số
lượng học sinh khá giỏi.
Thế nhưng thử hỏi chúng ta có bao nhiêu bằng sáng chế? Và bao nhiêu
trong số sinh viên "xuất sắc" của Việt Nam đã làm được gì đó "để đời"?
Mọi tiến bộ đều được bắt đầu bằng việc nhận ra chúng ta đang thực sự ở
đâu và chúng ta thực sự đang yếu kém những cái gì. Chúng ta vẫn còn kém
xa họ nhiều. Không có một lý do đơn cử nào có thể lý giải cho việc này,
điều đó hoàn toàn đúng.
Cháu hiểu rằng dù đã nỗ lực đổi mới và cải cách về mọi mặt trong một
thời gian dài, đất nước hãy còn tương đối nghèo nàn và lạc hậu. Chúng ta
chưa thể xây dựng một cơ sở hạ tầng giáo dục hiện đại và đồng bộ, chưa
thể tạo mọi điều kiện tốt nhất cho sinh viên tiếp cận những công nghệ và
phương pháp dạy-học mới nhất.